Hải đường hoa lệ



Tên truyện: HẢI ĐƯỜNG HOA LỆ
Tác giả: Dư Lạc Thuần
Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, trước ngược sau sủng, HE
Tình trạng: Hoàn, 22 chương + 1 ngoại truyện.




Lâm Hải Đường một người con gái cố chấp hết mực vì tình yêu, kiếp trước cô tình cờ gặp gỡ Tiệp Tích Ngôn và đem lòng yêu anh say đắm. Cô yêu anh, yêu đến mù quáng, dù cho có bị anh lạnh nhạt, xua đuổi vẫn nhất quyết bám lấy anh. Người ta nói cô mặt dày không biết liêm sỉ, cô mặc kệ. Anh khinh miệt cô không có lòng tự trọng, cô không quan tâm. Chỉ cần có thể bên cạnh anh, cô đồng ý đánh đổi tất cả. Một tình yêu điên cuồng mù quáng như thế cuối cùng đối với sự đáp trả của anh chỉ là con số 0. 


Tiệp Tích Ngôn cùng Tiêu Mặc Linh – mối tình đầu của anh, giống như những nhân vật chính của câu chuyện cổ tích, họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Còn cô, Lâm Hải Đường chỉ cỏ thể đứng một bên nhìn và ước vọng mà thôi. Cũng vì tranh chấp với Tiệp Tích Ngôn mà Hải Đường bất cẩn bị một chiếc xe tải đâm vào. Những tưởng đời này của cô cứ như vậy mà ra đi trong uất hận và tiếc nuối, nhưng may thay cô lại có được cơ hội trùng sinh, quay trở lại năm cô học lớp mười hai ấy…

Trùng sinh lại kiếp khác, Lâm Hải Đường tự nhủ với lòng mình phải tránh xa Tiệp Tích Ngôn cô không muốn cuộc đời mình cứ mãi diễn vai lụy tình bi đát như kiếp trước.  Trước đây, tình yêu của cô mang lại cho cả người hai những hồi ức không vui, lần này sống lại cô chỉ muốn để lại cho anh hình ảnh một Lâm Hải Đường bình dị, đơn thuần chỉ là một người bạn mà thôi.

Thế nhưng, tình yêu đâu phải cứ nói không yêu là có thể cắt bỏ những nhớ nhung trong lòng, đối với Hải Đường dù là kiếp trước hay kiếp này thì Tiệp Tích Ngôn vẫn là người mà cô yêu thương nhất. Nhưng ông trời lại tàn nhẫn cướp đi đôi mắt của cô, đến cơ hội được nhìn Tiệp Tích Ngôn từ xa cũng không còn nữa rồi…

~ Mình muốn khẳng định lại là đây là một câu chuyện sủng nga, mọi người đừng để bị lừa. ^_^ ~

[Phân đoạn nhỏ]

Lâm Hải Đường xoa xoa mi tâm. Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn đi vào, khóe môi anh giương lên "Em tỉnh rồi sao?"

Lâm Hải Đường nhíu mày, bóng anh sao mờ đến thế?  Tiệp Tích Ngôn lại nói "Mẹ có làm bánh, em ăn đi."

Lâm Hải Đường không nhìn rõ trước mặt, cô cười gượng "Vậy sao? Anh... đút cho em đi."

Tiệp Tích Ngôn bật cười, cầm bánh đút cho cô. Anh thích những lúc cô như vậy, rất đáng yêu. Lâm Hải Đường mỉm cười. Cũng may anh không biết gì. Một lát nữa, cô sẽ nhìn rõ lại thôi. Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc đen dài, chạm nhẹ vàng trán mịn "Vợ, ngày mai chúng ta lại đi chơi nhé."

"Anh không cần đi làm sao? Đừng cứ mãi giao cho Thẩm Lang."

"Không có, đã giải quyết xong rồi, hiện tại anh rất rãnh."

"Ừm. Vậy mai em muốn đi phố Nam Kinh." Cô nhướn người, chạm môi anh. Đôi mắt xanh lam híp lại. Anh cười, ôm chặt cô vào lòng... 

"Anh rất yêu em."

Lâm Hải Đường ngạc nhiên, khóe môi giương lên, nép vào lòng anh. Chỉ sợ một lúc nào đó, khi cơ thể không thể chịu đựng, cô sẽ rời xa anh. Tiệp Tích Ngôn đối với cô là tất cả, cũng giống như anh xem cô là sinh mạng của mình... 
Với giọng văn nhẹ nhàng, ngọt ngào của mình, Dư Lạc Thuần đã mang đến cho đọc giả một câu chuyện tình yêu mang màu sắc cổ tích hoàng tử và công chúa. Tuy nhiên, hạnh phúc mà họ có được chưa bao giờ là dễ dàng, những gì mà Hải Đường đã trải qua chỉ có cô hiểu rõ mà thôi.
Mong rằng các bạn có thể yêu thích và ủng hộ câu chuyện này.


Một review, nghìn câu chuyện, muôn vàn cảm xúc.

Nếu bạn thích bài review này, hãy like và share để ủng hộ review team nhé <3

#Tịch_Hạ



Nhận xét