Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ


Tên truyện: AI NÓI TUỔI TRẺ KHÔNG THỂ LẦM LỠ
Tác giả: Hà Tiểu Thiên 
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, hồi ức hiện tại đan xen, HE.
Tình trạng: Xuất bản,56 chương.



Câu chuyện là những mảng ký ức được góp nhặt lại đầy hoài niệm của Trương Văn Lễ - một “cổ cồn trắng” nơi Thượng Hải nhộn nhịp. Anh ít nói, lạnh lùng đôi khi giống như một chiếc máy, những niềm vui nho nhỏ của cuộc sống dường như đã bị anh quên lãng từ rất lâu rồi. Anh trưởng thành trong một gia đình trí thức, lại là con một nên mọi kỳ vọng của gia đình đều đặt lên người Trương Văn Lễ. Từ nhỏ đến lớn anh chăm chỉ học hành chỉ mong bố mẹ mình vui lòng, nở mày nở mặt với người thân bạn bè.

Một gói bưu kiện từ cô bạn thân Ngô Vũ Phi khiến Trương Văn Lễ giật mình nhớ lại những hồi ức xưa, những năm tháng trân quý nhất cuộc đời anh. Trương Văn Lễ ngược dòng hồi ức, quay lại những năm tháng ở Vũ Hán, những ngày cùng Ngô Vũ Phi và anh bạn Quý Ngân Xuyên. Mỗi người một tính cách, lại mang một hương vị đặc biệt từ quê nhà, họ gặp nhau ở đại học Vũ Hán để rồi trở thành tri kỷ của nhau.

Quý Ngân Xuyên – một chàng trai Bắc Kinh điển trai, ngông cuồng và là tay sát gái lão luyện. Anh là hình mẫu mà Trương Văn Lễ luôn ước ao, anh từng muốn như Quý Ngân Xuyên muốn làm gì thì làm, có thể bỏ học mà không cần suy nghĩ gì hết, có thể vì yêu thích lập trình mà hết lòng tu luyện.

Ngô Vũ Phi – cô bạn hoa khôi giảng đường với nhiều tài lẻ cùng đam mê trở thành diễn viên điện ảnh. Một cô gái sinh ra và lớn lên ở Trương Gia Giới, cô bản lĩnh tự tin lại thêm chút nổi loạn đầy quyến rũ.

Hình ảnh bộ ba Trương Văn Lễ, Ngô Vũ Phi cùng Quý Ngân Xuyên luôn luôn đồng hành cùng nhau như một thước phim quay chậm trong ký ức của Trương Văn Lễ. Những ký ức đó giúp anh nhắc nhở bản thân mình rằng hóa ra tuổi trẻ của anh không hề đơn điệu, anh cũng từng sống với một trái tim cháy bỏng nhiệt huyết tuổi trẻ.

[Trích]

Trước khi dạ hội bắt đầu, chúng tôi cùng cỗ vũ nhau. “Quý Ngân Xuyên, cậu đẹp trai quá”, “Ngô Vũ Phi, cậu xinh lắm”, “Trương Văn Lễ thật là thông minh, có duyên ghê”...
“Này dựa vào đâu, sao nói tớ là có duyên chứ?” Thật là làm tổn thương lòng tự tôn của người khác. Hai người họ thì vui sướng chỉ có tôi là thấy bứt rứt. Sau khi vào WC, tôi nhìn mình trong gương hồi lâu, lẽ nào thực sự tôi chỉ có duyên thôi sao? Mặc dù tôi không đẹp trai, nhưng cũng có kiểu đẹp khác chứ, chẳng phải trên mạng vẫn thịnh câu: “Là con trai thì đều đẹp trai hết” đó sao.
Thế nhưng thực ra trước kia, cũng lâu rồi, hai người đó đã muốn bắt tôi lộ diện trên sân khấu, nhưng đều bị tôi từ chối: “Người ta xấu hổ mà”.
Ngô Vũ Phi lại nhắc đến chủ đề này, gọi dựng tôi: “Này, cậu biết Alfred Hitchcock không, ông đạo diễn ngang ngạnh nhất đấy!”
“Đương nhiên là biết chứ, một trong những thần tượng của tớ đấy”.
“Thế chắc cậu biết trong mỗi tác phẩm của mình ông ta đều góp mặt đúng không?” – Ngô Vũ Phi nói tiếp.
“Đúng thế, nếu không vào vai người khách qua đường thì ông ta cũng dán ảnh mình trên tường” – Quý Ngân Xuyên nói.
________

Tuy nhiên, gặp lại sau tốt nghiệp 3 năm giữa Ngô Vũ Phi cùng Trương Văn Lễ lại có gì đó không đúng, trong khi anh ráo tiết tìm kiếm Quý Ngân Xuyên thì Ngô Vũ Phi lại phủ định sự tồn tại của cậu ta. Mọi chuyện đến cùng là như thế nào đây? Những ký ức mà Trương Văn Lễ khắc ghi trong tim có chăng chỉ là những mảng màu tươi đẹp anh tự vẽ ra huyễn hoặc bản thân mình?


Câu  chuyện được kể lại đầy lưu luyến theo lời của nhân vật nam chính, tuy vỏn vẹn bốn năm đại học ít ỏi nhưng những hồi ức giữa anh và Ngô Vũ Phi cùng Quý Ngân Xuyên sẽ cùng anh đến cuối cuộc đời. Có lẽ bởi vì chưa từng có, nỗ lực đạt được sau lại mất đi mới giúp con người ta biết cách trân trọng. Mong rằng mọi người sẽ trân trọng tuổi trẻ của mình, làm những điều mình thích và cháy hết mình với bạn bè. Chúc các bạn một buổi tối vui vẻ.









Nhận xét