Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi


Tên truyện: ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI
Tác giả: Lam Ninh
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, nhẹ nhàng, sủng, HE. 
Tình trạng: Hoàn, 10 chương + NT.




Câu chuyện kể về năm tháng thanh xuân hồn nhiên vui vẻ, tình cảm đơn thuần mà chân thật giữa những con người khác nhau, với những nét tính cách khác nhau. Đây là hành trình theo đuổi anh chàng khóa trên Trương Dực Chẩn của cô bé Ôn Noãn. Ngay từ đầu anh đã khẳng định mình không hề thích cô, dứt khoát cự tuyệt tình cảm của cô. Thế nhưng, nhân duyên ai có thể lường trước được??

Trương Dực Chẩn sinh viên năm ba ngành Ứng dụng toán học, ở anh toát ra một loại khí chất ưu nhã mà không phải chàng trai chuyên về khoa học cũng có thể có được. Anh khiêm tốn, hiền hòa và luôn lịch thiệp với mọi người; điều đó không có nghĩa anh sẽ thân thiết với người khác, anh luôn xây nên một bức màn ngăn cách với những người xung quanh.

Ôn Noãn là đàn em khóa dưới của Trương Dực Chẩn, trái nghịch với vẻ lịch thiệp của đàn anh Trương, Noãn Noãn là một cô nhóc hoạt bát lanh lợi và đáng yêu. Trương Dực Chẩn luôn cho rằng Ôn Noãn chỉ là cô bé không hiểu sự đời, tuy nhiên tôi nghĩ cô nàng lại là người sáng suốt và thức thời hơn ai hết. Cô suy nghĩ mọi việc đơn thuần, dễ dàng vui vẻ nhưng cô luôn rõ mình cần cái gì? Trong chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ…

Lần đầu tiên Tiểu Noãn gặp Trương Dực Chẩn và được anh che ô đưa về tận cửa ký túc xá, cô đã biết anh là người con trai mà cô thích. Hai lần hạnh ngộ tiếp sau có lẽ là nhân duyên ông trời ban tặng cho cô, cũng chính là động lực giúp cô kiên trì theo đuổi Trương Dực Chẩn sau này.

~ Trích ~

“Em ~~~” Cô không muốn cứ từ biệt như thế, khi gọi anh lại thì không biết nên nói gì nên mất tự chủ bật thốt: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.”

Tấm màn lúc chạng vạng cùng với gió nhẹ như muốn ru cho người ta ngủ say, kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ được làm bằng gỗ trên mái nhà khu hành chính xếp chồng thành một đường thẳng, tất cả đèn đường ở sân trường đều bật sáng, phản chiếu ánh sáng khiến con người ta hoa mắt, giống như có một loại ma thuật kỳ diệu làm con người bất động.

“Vừa rồi em nói gì?” Anh gần như không tin vào lỗ tai của mình.

“Em thích anh… anh có thích em không?” Cô hít một hơi sâu, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh chưa bao giờ được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết nên làm sao: “Chúng ta vừa quen nhau chưa được mấy ngày, như vậy có vẻ quá —”

“Em vừa gặp đã yêu anh.” Cô ngước đầu, nét cười của cô còn sáng hơn cả đèn đường, giống như mặt trời thu nhỏ.

“Tôi không tin chuyện vừa gặp đã yêu.”

“Vậy anh có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với em.”

Trương Dực Chẩn rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được chuyện anh quyết không đấu lại cô nên lập tức vội vàng cáo từ “tôi còn có việc”, để lại Ôn Noãn đứng tại chỗ, kỳ quái nhìn cử chỉ thất lễ đầu tiên của anh.
______________

Con đường theo đuổi đàn anh Trương của bạn học Ôn cũng không hề dễ dàng, cô có mặt mọi nơi anh hay lui tới, lẽo đẽo như một cái đuôi trên người Dực Chẩn vậy. Cô đến câu lạc bộ leo núi cùng anh, theo anh đến lớp học Dạng thức logic khô khan nhàm chán. Nhưng mà trên con đường này, Noãn Noãn chưa bao giờ cô đơn bởi vì cô luôn có sự cổ vũ động viên của đám chị em cùng phòng. Họ đã từng cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng cười cùng khóc với nhau, thanh xuân của ai không điên cuồng cơ chứ??

Tuy không được miêu tả nhiều, nhưng Diệp Phỉ Dương – thanh mai trúc mã của Trương Dực Chẩn để lại cho tôi nhàn nhạt bi thương. Trong suốt hai mươi năm, cô ấy luôn là cái bóng bên cạnh Dực Chẩn, cô mạnh mẽ ưu tú xinh đẹp nhưng lại không dành được sự chú ý của người mình yêu. Xung quanh cô ấy cũng không thiếu người tài giỏi giang nhưng trong lòng cô chỉ có anh, không thể đón nhận thêm ai khác. 

“Một chữ yêu, tôi chưa bao giờ để nó thốt ra khỏi miệng. Nhật kí vừa ghi được một tờ thì xé toang, điện thoại đẩy đến cuối danh bạ thì dừng lại, vô số lần đứng tập tỏ tình trước gương nhưng khi đứng trước mặt anh thì dù có ngàn câu vạn chữ cũng biến thành trầm mặc.”

- Diệp Phỉ Dương –

Không có những toan tính giận thù, không phải là một câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa, nhưng tôi tin “Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi” sẽ giúp bạn sưởi ấm trong những ngày đông này. Với giọng văn nhẹ nhàng cùng những tình tiết hài hước đan xen, mong rằng các bạn sẽ yêu thích tác phẩm này. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^


Một review, nghìn câu chuyện, muôn vàn cảm xúc.

Nếu bạn thích bài review này, hãy like và share để ủng hộ review team nhé Description: https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v6/f6c/1/16/2764.png<3

#Tịch_Hạ

Nhận xét